Tin tức

TIỀN BẠC CÓ LÀM NÊN HẠNH PHÚC?

Câu hỏi thật nhàm chán, phải vậy không?

Chúng ta làm việc, cố gắng làm việc để thu nhập ngày một cao. Với thu nhập đó, chúng ta mua được chiếc smartphone, mua được chiếc xe đời mới, được căn nhà với bộ ghế sofa mềm mại để có thể ngả lưng sau mỗi lần bon chen trong sự chật chội của xã hội. Rồi đồng tiền của chúng ta sung túc hơn, căn nhà chúng ta tiện nghi hơn, chúng ta có thể đây đó du lịch hoặc giải trí để thỏa chí với thu nhập mà mình xứng đáng có được…

Thu nhập của chúng ta tăng lên cùng tốc độ phát triển của khoa học công nghệ. Chúng ta tìm ra được phương thức giao tiếp nhanh nhất nhờ có internet, nhờ có máy bay, điện thoại… Và chúng ta cũng tạo ra được những giống cây trồng năng suất cao, có chu kỳ sinh trưởng ngắn bằng công nghệ lai tạo giống, bằng kỹ thuật biến đổi Gen và cấy mô.

Theo đà trên, có người hỏi thật chúng tôi rằng: Thời buổi này đầu tư vào đất đai, vào thời trang, vào CNTT… thì mới làm giàu được. Ai đời lại đi làm nông nghiệp ba cọc ba đồng?

Chúng tôi chỉ thắc mắc, những gì kể ở trên đây (nhà cửa, xe cộ, máy bay…) có được là để hỗ trợ cho cuộc sống tiện nghi hơn. Nhưng cơ bản của con người là phải ăn để có sức khỏe mà hưởng thụ những tiện nghi ấy. Chúng ta có thể giữ thói quen ăn một vài loại rau, loại thịt, loại cá suốt cả đời nhưng chúng ta không thể sử dụng mãi 1 chiếc điện thoại, một chiếc TV hay một chiếc áo đẹp. Bởi cơ bản, thực phẩm là yếu tố cơ bản của sự sống ngoài không khí và nước uống.

Thế thì chúng ta đang ăn gì hiện này?

Để trái cây chín đồng đều, chúng ta dùng Ethephon thúc ép trái chín. Một loại hóa chất ít độc hại mà cả thế giới đang sử dụng hàng ngày. Thế nhưng chúng ta truyền tai nhau rằng “trái cây tẩm hóa chất ung thư”.

Câu chuyện của Ethephon làm chúng ta ghê sợ. Nó khiến các bà mẹ trẻ phải lùng cho được những trái cây chín từ “người nhà trồng”, hay người quen. Chỉ Ethephon thôi đã khiến chúng ta rùng mình nhưng còn những loại chất khác được “tắm”, được “tẩm”, được “ướp”, được “phun xịt”… hàng ngày lên cây trồng, vật nuôi với hàm lượng cao thì chúng ta lại ít để tâm hơn. Vì một lý do đơn giản, chúng ta thiếu kiến thức về an toàn thực phẩm.

Trong ngành hải sản, để có được những con cá, con mực tươi ngon, ngoài việc hải sản được thu mua ngay trên biển và ướp đá mang về bờ ra chúng ta được khuyến mại thêm chất bảo quản thực phẩm với nồng độ cao. Chất bảo quản rẻ tiền và dễ mua nhất đó chính là đạm (phân đạm). Loại hóa chất này được chứng mình là một trong những tác nhân hàng đầu gây ung thư cho con người.

Chúng ta ăn hàng ngày.

Trong ngành thủy sản, để con vật khỏe mạnh, chúng ta cho thuốc diệt nấm vào nước và cho cá ăn kháng sinh hàng ngày. Để con vật chóng lớn, chúng ta chúng ăn thuốc kích thích cho tới tận ngày xuất bán. Tất cả đều dùng với hàm lượng cao và dĩ nhiên dư lượng các chất này tồn lại cũng rất lớn.

Và chúng ta ăn hàng ngày.

Trong ngành chăn nuôi, người chăn nuôi của chúng ta cũng làm tương tự với thủy sản. Ngoài ra chúng ta còn được khuyến mại thêm dư lượng thuốc tạo nạc.

Và chúng ta ăn hàng ngày.

IMG_7736
Ảnh những quả cà chua vừa phun thuốc loại mạnh (loại dùng cho cây công nghiệp) hôm trước và hôm sau với sự hỗ trợ đắc lực của ethephon đã đến các chợ đầu mối. Màu trắng trên vỏ là thuốc trừ sâu còn đọng lại.

Trong ngành trồng trọt, chúng ta chỉ cần bón đạm, bón NPK và thuốc kích thích tăng trưởng bằng GA3 hoặc bằng Auxin là có thể cho mua vụ năng suất cao, dù chất lượng kém đi. Những hóa chất này làm tiêu diệt hệ vi sinh vật trong tự nhiên, tạo môi trường ít đối kháng và từ đó dịch bênh dễ bùng phát trên diện rộng. Chúng ta bón để chống đói cho cây, chúng ta xịt liên tục để tạo vòng bảo vệ khép kín cho cây. Hậu quả là dư lượng tất cả những hóa chất này trong rau cực cao.

Và chúng ta ăn hàng ngày.

Chúng ta ăn hàng ngày, không hề hấn gì.

Đúng ra là CHƯA hề hấn gì. Rồi đến một ngày, sau buổi tiệc tùng, cà gia đình chúng ta cùng đau bụng quằn quại, nôn mửa liên hồi và gia đình chúng ta “tranh dành nhau” cái nhà vệ sinh chật chội. Chúng ta cùng nhập viện.

Rồi chúng ra xuất viện, cuộc sống vẫn trôi chảy. Chỉ một vài người trong chúng ta và các bác sĩ nhận ra cuộc sống không còn an toàn.

Bởi chúng ta đang ăn thức ăn trộn hóa chất.

Đúng ra là chúng ta ăn thuốc độc hàng ngày. Rồi đến một ngày, chúng ta thấy bà mẹ trẻ tá hỏa lên vì đứa con mới chỉ năm bảy tuổi đã dậy thì. Chúng ta bỗng dễ dàng bị gãy xương chỉ vì cú va quẹt nhẹ. Rồi chúng ta thấy, người trẻ bị ung thư nhiều hơn, mắc bệnh nan y nhiều hơn.

Cơ thể chúng ta ngày một yếu và dễ ốm bệnh hơn, không hẳn vì lý do tuổi tác. Chúng ta mất tiền bạc vào việc chữa chạy. Chữa chạy xong bệnh này chúng ta lại đón nhận bệnh khác. Bởi chất độc, chính chất độc tích lũy lâu ngày và đã đến hồi phát tác.

Chúng ta không còn tiền hoặc đang có thật nhiều tiền nhưng đồng tiền ấy không còn giá trị. Bởi mối lo bệnh tật đã cướp đi nhu cầu hưởng thụ hàng ngày.

HÃY SHARE ĐỂ THAY ĐỔI!

Trả lời

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.